“ …Ta
lang thang tìm đến chốn lầu trăng
Lầu Ong
Hoàng người thiên hạ đồn vang
Nơi đã
khóc, đã yêu thương da diết
Oi trời
ơi ! Là Phan Thiết ! Phan Thiết
Mà tang
thương còn lại mảnh trăng rơi
Ta đến
nơi nường ấy vắng lâu rồi
Nghĩa là
chết từ muôn trăng thế kỷ
Trăng
vàng ngọc, trăng ân tình chưa phỉ
Ta nhìn
trăng, khôn xiết ngậm ngùi trăng
Ta vãi
tung thơ lên tận sông hằng
Thơ phép
tắc bỗng kên rên thống thiết
Hỡi Phan
Thiết ! Phan Thiết!
Mi là nơi
ta chôn hận nghìn thu
Mi là nơi
ta sầu muộn ngất ngư”
Hàn Mạc Tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét